(Baothanhhoa.vn) - Quảng Trị năm 1972 là đất của bom pháo và chết chóc. Đã có biết bao tác phẩm viết về mảnh đất anh hùng và đau thương ấy. Từ đất lửa Quảng Trị, xuất hiện thế hệ các nhà văn, nhà thơ mặc áo lính, như Anh Ngọc, Nguyễn Thụy Kha, Hoàng Nhuận Cầm, Nguyễn Trung Thu, Nguyễn Đức Mậu, Trần Lê An, Nguyễn Hồng Hà... những người đã sống chiến đấu ở chiến trường ác liệt này.

Màn 5: Áo Dài - Biểu tượng của niềm tự hào dân tộc

Màn 5 của show diễn Ký Ức Hội An - "Áo dài" - là màn kết đầy ấn tượng, mang đến cho khán giả những cung bậc cảm xúc lưu luyến và tự hào. Trên nền sân khấu rực rỡ ánh sáng, những tà áo dài Việt Nam với đủ màu sắc rực rỡ, kiều diễm, uyển chuyển như những dải lụa mềm mại, mang theo hương sắc của đất trời và tinh hoa văn hóa của dân tộc.

Từng bước chân uyển chuyển của các thiếu nữ trong tà áo dài như những đóa hoa sen e ấp hé nở, mang đến cho ta vẻ đẹp thanh tao, dịu dàng và đầy sức sống của người phụ nữ Việt Nam. Hình ảnh những tà áo dài thướt tha di chuyển trên con đường ánh sáng rực rỡ như hiện thân cho hành trình phát triển của Việt Nam qua bao thăng trầm lịch sử, từ truyền thống đến hiện đại, gìn giữ bản sắc nhưng vẫn hòa nhập với xu hướng thời đại.

Màn 5 còn tái hiện hình ảnh Hội An chuyển mình sang thời kỳ hiện đại, nhưng vẫn giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống. Dù trải qua bao khó khăn, biến cố trong lịch sử thì Hội An ngày nay vẫn đẹp dịu dàng, vẫn hiền hoà, mộc mạc và trầm mặc. Hệt như tà áo dài - Vẻ đẹp truyền thống đã vượt qua không gian và thời gian, để làm nên biểu tượng thiêng liêng của đất nước.

Hình ảnh tà áo dài Việt Nam trong màn 5 của chương trình Ký ức Hội An - là một biểu tượng đầy tự hào cho bản sắc văn hóa của dân tộc. Qua tà áo dài, ta thấy được vẻ đẹp duyên dáng, thanh tao của người phụ nữ Việt Nam, cùng với tinh thần gìn giữ bản sắc văn hóa truyền thống và niềm tự hào dân tộc. Màn diễn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, dù là du khách trong nước hay quốc tế, khiến họ lưu luyến mãi về vẻ đẹp của Hội An và văn hóa Việt Nam.

Có thể bạn quan tâm: Du khách được trải nghiệm gì khi đặt vé xem chương trình Ký Ức Hội An?

Màn 5: Áo Dài - Biểu tượng của niềm tự hào dân tộc

Bài viết trên đã mang đến bạn nội dung chi tiết 5 màn diễn của chương trình Ký Ức Hội An. Để cảm nhận rõ nét hơn hãy dành 60 phút để thưởng thức show diễn đẹp nhất thế giới này nếu có dịp ghé đến Hội An nhé. Liên hệ trực tiếp với Hoi An Memories Land qua hotline 1900 63 66 00 - 0904 636 600 hoặc truy cập vào website chính thống https://hoianmemoriesland.com/ để biết thêm thông tin chi tiết.

Xem thêm: 8 loại hình biểu diễn văn hóa nghệ thuật Việt Nam nổi tiếng nhất

Bộ đồ nghề làm mỳ Quảng đã ở lại với xứ sở hoa anh đào như một món quà dân dã, nhưng các hiện vật lại được kỳ vọng như một sứ giả của ẩm thực Việt.

Bây giờ, chuyện gánh mỳ Quảng xuất ngoại Nhật Bản hồi cuối tháng 11.2018 và khát vọng gầy dựng “Dinh trấn mỳ Quảng” tại Quảng Nam của ông chủ trẻ Vinahouse (Vĩnh Điện, thị xã Điện Bàn) - Lê Văn Vĩnh, nhiều người đã biết. Nhưng sứ giả ẩm thực – những hiện vật dân dã kia – lại đang kể một câu chuyện khác…

Đấy là chiếc nồi đồng cổ 200 năm tuổi của làng nghề Phước Kiều, hay cối đá sa thạch cổ của người Chăm được sưu tầm ở vùng đất Trà Kiệu (Duy Xuyên), có tuổi đời ngót 150 - 200 năm. Lại thấy có cả ang đựng thóc hơn 100 năm, ống khói bằng gốm Thanh Hà, tô mỳ bằng gốm cổ Bát Tràng, muỗng và lọ tăm sứ Minh Long, vá thớt gỗ mít, các loại chén chấm, lọ đựng nước mắm, dĩa đựng rau, dép cao su, túi lác. Nhất là gạo xiệc 13/2… Từ những hiện vật này, kèm theo bảng công thức viết bằng hai thứ tiếng Việt – Nhật với 4 phần chính (cách chọn nguyên liệu, sơ chế nguyên liệu, cách nấu nhưn, trình bày tô mỳ), hình ảnh tô mỳ Quảng đã “đọng” lại rất lâu trong tâm trí những người ngoại quốc.

Ít ai biết rằng, nhóm quà tặng kia chỉ là phần nhỏ, rất nhỏ, trong bộ sưu tập liên quan đến mỳ Quảng hơn 5.000 hiện vật mà Lê Văn Vĩnh theo đuổi cả chục năm nay. Những món đồ quen thuộc này đang lưu giữ tại Vinahouse, nhìn vào đấy dường như sẽ thấy lại cả một thời quá vãng…

Năm 2002, trong lần mua nhà cổ ở Bình Quý (huyện Thăng Bình), Lê Văn Vĩnh có duyên sở hữu chiếc bàn đập chân tam làm từ gỗ mít đỏ, loại bàn người xưa dùng để chấn mỳ Quảng vừa có thể ngồi ăn mỳ. Chủ nhân cũ của chiếc bàn này là ông Trung Đông, ở thôn Phú Cang. Đang nhờ các chuyên gia thẩm định, nhưng có tin chiếc bàn này từng hiện diện trong nếp nhà cũ đã hơn 300 năm. Trước đó, khoảng năm 1999, Lê Văn Vĩnh cũng mang về từ Quế Hiệp (huyện Quế Sơn) nhóm dụng cụ cối, chày giã lúa, giã bắp hơn 200 tuổi. Hiện vật đã trải qua 6 đời chủ, chủ gần nhất là ông Ba Lan, và chỉ thấy có duy nhất ở Quảng Nam. Cối lạ và hiếm vì đục từ một khối gỗ mít, chứ không phải chất liệu đá.

Lê Văn Vĩnh và những nghệ nhân Vinahouse tự tin giới thiệu mỳ Phú Chiêm ra thế giới và gọi đó là món mỳ trứ danh xứ Quảng, “tinh hoa của xứ Quảng”. Lần đầu tiên, mỳ Quảng tới Nhật Bản trong chương trình trình diễn nghệ thuật ẩm thực Việt - Nhật, do Đại sứ quán Việt Nam tại Nhật Bản tổ chức. Nếu biết thêm các hiện vật về nghề được cất công sưu tầm, sẽ hiểu vì sao những người đam mê và biết trân trọng món ăn dân dã lại tự tin như thế.

Khi viết “Người Quảng đi ăn mỳ Quảng”, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng từng tự tin như vậy. Ông cho mỳ Quảng là món đứng đầu thế giới về tính đại chúng. Ông còn đòi đưa vào sách Ghi-nét (Guinness) chi tiết này: Có thể có người Bắc suốt đời chưa từng nấu phở, có thể có người Nam từ bé đến già chưa từng nấu hủ tiếu, nhưng chắc chắn không một người Quảng Nam nào chưa từng nấu mỳ Quảng tại gia.

Giờ đây, có một người Quảng đang thầm lặng đi tìm và cất giữ những bộ đồ nghề nấu mỳ Quảng tại gia. Một phần ký ức đó đã xuất ngoại…

Không ai biết chính xác trào lưu chụp ảnh kỷ yếu xuất hiện từ khi nào. Có lẽ nguồn gốc sâu xa của nó gắn liền với sự ra đời của chiếc máy ảnh. Chỉ biết rằng, ngày trước, nhắc đến kỷ yếu, người ta thường nghĩ ngay đến những bức ảnh lưu niệm của sinh viên năm cuối các trường cao đẳng, đại học. Họ là những người từ khắp các tỉnh thành, theo tiếng gọi ước mơ mà về chung dưới một mái trường.

Rồi đây, sau mấy năm gắn bó, khi cầm trên tay tấm bằng cử nhân, mỗi người lại định hướng cho mình công việc riêng với những chân trời mới. Vì vậy, ảnh kỷ yếu về trường lớp, thầy cô, bạn bè giống như thứ của - để - dành cho ký ức giữa dòng thời gian không ngừng vận động.

Khoảng dăm năm trở lại đây, không chỉ rầm rộ ở bậc cao đẳng, đại học, trào lưu chụp ảnh kỷ yếu đã trở thành một hiệu ứng lan truyền mạnh mẽ mọi cấp. Trung học phổ thông chụp ảnh kỷ yếu. Trung học cơ sở chụp ảnh kỷ yếu. Và chẳng chịu thua chị, kém anh, tiểu học hay mầm non cũng hớn hở chụp ảnh kỷ yếu. Khi con ve rát giọng gọi hè, không khó để bắt gặp những tốp học sinh xúng xính áo quần và những đạo cụ liên quan, bắt đầu cho những cuộc chụp ảnh kỷ yếu có thể kéo dài nhiều ngày liền. Không khí tưng bừng, hân hoan như trẩy hội. Để rồi mấy ngày sau đó, trên Facebook, Zalo, Instagram... ảnh kỷ yếu “sống ảo” được trưng bày tràn ngập.

Bên cạnh ý nghĩa lưu giữ những khoảnh khắc quý giá đánh dấu mỗi chặng đường đi qua, chụp ảnh kỷ yếu còn là cơ hội hiếm hoi mà học sinh, sinh viên được thoải mái thư giãn một chút, trút bớt gánh nặng học hành, nạp đầy năng lượng tinh thần tích cực, sẵn sàng cho cuộc vượt vũ môn sắp tới. Tiếng ve đâu đó trong những vòm hoa phượng rực tràn sắc đỏ như gợi nhắc trong lòng mỗi người lời ca da diết: “Và ngày sau biết có còn gặp lại?” (Phượng hồng). Ấy cũng chính là lúc đứng sát vai nhau, chụp chung một tấm hình cũng đủ để làm lý do bỏ qua mọi dỗi hờn, mâu thuẫn. Tình bạn được kết nối khăng khít, thân thiết hơn bằng những cử chỉ quan tâm, chia sẻ chân thành.

Không ngoa khi nói rằng, đối với học sinh, sinh viên thời nay, chụp ảnh kỷ yếu là sự kiện trọng đại ngang ngửa với chụp ảnh cưới. Mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, cẩn thận, kỹ càng chẳng khác nào một ekip thời trang chuyên nghiệp. Mấy ai không ham chụp ảnh khi mình còn trẻ đẹp, còn phơi phới sức xuân dào dạt? Nhịp sống xô bồ chẳng bao giờ dừng lại chờ đợi một ai? Con người cũng không có phép nhiệm màu nắm níu thanh xuân rạng rỡ. Những bức ảnh kỷ yếu phần nào đó giúp mỗi người chống lại sự lãng quên trước thời gian hay để thêm đôi lần tìm về hoài niệm êm đềm trong những khoảng lặng đầy suy tư, chiêm nghiệm.

Nhà thơ Nguyễn Thị Kim Nhung từng viết: “Kỷ niệm là tấm thảm đẹp thi thoảng đem ra phơi”. Mười năm, hai mươi năm sau, có dịp hội ngộ nhau trong một buổi họp lớp hay sự kiện đặc biệt nào đó, bạn bè quây quần bên những bức ảnh kỷ yếu cũ, nhắc tên người này, ngắm nhớ người kia, gợi kể về những câu chuyện “hậu trường” ấn tượng đằng sau đấy, tự thấy mình đã trưởng thành lên qua từng giai đoạn.

Hoặc đơn giản là thoáng chút ngậm ngùi, nuối tiếc, xót xa khi chợt nhận ra người thầy tóc bạc năm nào đã không còn nữa, cây phượng ngày xưa đã bật gốc sau mưa... Ngôi trường vẫn ở đó, nhưng nhiều thứ đã đổi thay. Thế mới thấm thía thời gian khắc nghiệt thế nào...

Ý nghĩa của ảnh kỷ yếu là những gì giản dị và thiêng liêng như vậy. Nhưng có một thực tế là nó đang ngày càng giảm bớt sự trong trẻo, hồn nhiên, mộc mạc, nhất là đối với lứa tuổi học trò. Và nữa, thay vì thi đua trong học tập, không biết tự bao giờ, chụp ảnh kỷ yếu đã biến tướng thành một cuộc - chạy - đua so bì độ “chất chơi” giữa lớp này với lớp khác, trường này với trường khác. Những gương mặt được make up quá đậm. Những kiểu tóc nhuộm uốn cầu kỳ. Những bộ trang phục công phu, diêm dúa... Đồng nghĩa với việc chi phí đầu tư cho những cuộc chụp ảnh kỷ yếu là không hề nhỏ. Nhiều lớp phải chi đến hàng mấy chục triệu đồng cho một bộ ảnh kỷ yếu ưng ý chẳng còn là chuyện hiếm.

Đa số các học sinh đang độ tuổi gần như phụ thuộc hoàn toàn vào phụ huynh về kinh tế. Mặt khác, không phải bậc cha mẹ nào cũng đủ điều kiện để sẵn sàng chi cho con em cả triệu đồng phục vụ việc chụp ảnh kỷ yếu khi trên vai họ đang gồng gánh hàng chục khoản lo khác cấp thiết hơn như: Điện, nước, ốm đau, học phí, sách vở...

Điều đó vô tình dẫn đến hai nguồn mâu thuẫn cơ bản mỗi mùa kỷ yếu: Mâu thuẫn giữa những học sinh cùng chung một lớp và mâu thuẫn giữa con cái với cha mẹ. Vì kỷ yếu mà có trường hợp bạn bè nảy sinh xích mích, đánh nhau. Vì kỷ yếu mà có em học sinh nhắm mắt làm liều trộm cắp tiền của gia đình, hàng xóm. Và rất nhiều những câu chuyện oái oăm, dở cười, dở khóc khác.

Đầu tư lớn về tiền bạc liệu sẽ mang lại hiệu quả? Có một thực tế là năm này sang năm khác, ngồi lướt mạng xã hội xem kỷ yếu, hẳn không ít người ngờ ngợ gặp ảnh này, ảnh nọ ở đâu đó rồi? Song, cố lục lọi trong ký ức mãi vẫn không tài nào nhớ nổi. Bởi lẽ, ảnh kỷ yếu của hầu hết các trường lớp đều na ná nhau về màu sắc, bố cục như những bộ đồng phục sản xuất dây chuyền. Khi ý tưởng nghèo nàn, trùng lặp kết hợp với cách thể hiện gượng gạo, một màu thì chưa cần xem ảnh cũng biết ngay chất lượng thế nào. Như vậy, ảnh kỷ yếu vừa không đạt đến một giá trị thẩm mĩ nhất định, vừa chẳng ghi lại nổi những khoảnh khắc chân thật của thời áo trắng theo phong cách tự nhiên nhất.

Rút kinh nghiệm từ sự nhàm chán ấy, có những lớp đã hội ý, bàn bạc kỹ càng, lên kế hoạch một cách rõ ràng, sáng tạo để “ra lò” những sản phẩm kỷ yếu đặc sắc “chất như nước cất”. Lại có lớp quá chăm chú vào combo “độc - lạ” cho những bức ảnh chẳng giống ai, nhất là khi các em chụp trên bãi biển và thỏa sức dùng cát tạo ra đủ thứ hình thù phản cảm.

Đáng buồn thay, những bức ảnh ấy lại thu hút hàng trăm, hàng nghìn lượt like, comment thích thú và được cộng đồng mạng share với tốc độ chóng mặt như một thú vui sảng khoái. Và điều đáng bàn khác là khi học sinh, sinh viên quá mải mê kỷ yếu thì việc tập trung học tập, ôn luyện trong giai đoạn nước rút đã hóa thành thứ yếu?

Chụp ảnh kỷ yếu, thú vị đấy nhưng cũng đầy bất cập. Nhà trường và phụ huynh cần làm gì để việc chụp ảnh kỷ yếu của con em mình vừa được trả lại ý nghĩa sâu xa ban đầu của nó, vừa không lãng phí, nhố nhăng? Bài toán ấy bao mùa hạ trôi qua vẫn khó tìm cho ra một lời giải trọn vẹn. Và nữa, vì chú trọng kỷ yếu mà những nét đẹp khác của tuổi học trò hoặc là bị thờ ơ, hoặc đang dần mai một.

Ngày nay, chắc chẳng còn mấy học trò chuyền tay nhau cuốn lưu bút ép đầy cánh phượng? Có ai cặm cụi nắn nót vần thơ tỏ tình sướt mướt trước giây phút chia tay? Ảnh kỷ yếu sẽ mô tả được nhiều thứ bề mặt. Nhưng những điều thầm kín, riêng tư thì chỉ con chữ mới truyền tải nổi. Vậy mà...

Lại một mùa kỷ yếu học đường nữa đang gõ cửa. Vì ảnh hưởng của đại dịch COVID -19, mùa kỷ yếu năm nay đến muộn hơn, khi bầy ve đang dần tắt tiếng. Đâu đó trên một số sân trường, những thân phượng già cũng vừa bị lưỡi cưa bức tử. Học sinh, sinh viên vẫn đang cùng lúc rục rịch ôn thi và chụp ảnh kỷ yếu như mọi năm, nhưng có lẽ cảm xúc lần này sẽ khác...